Đưa những đương đại, những trò chơi trực giác với form hình, đường nét và mảng màu sắc vào sơn mài – những thử nghiệm này không còn là một điều quá xa lạ đối với làng nghệ thuật hiện nay. Với những cuộc chơi này, mỗi hoạ sĩ, khi đưa những cái cái tôi của mình vào trong sơn mài, đều mang lại một dáng hình mới, một thách thức mới cho chất liệu được coi là vô cùng truyền thống này. Và, Trần Quang Hải cũng không phải một ngoại lệ.
Bóc tách sơn mài ra khỏi một nửa cái khung truyền thống của nó, những cái nhìn, những quan điểm, những bản năng của anh tìm đường len lỏi vào những khe nứt, thoắt ẩn thoắt hiện trong một không gian tuy vẫn còn vấn vương những cổ kính của đỏ, cánh gián thẫm và vàng óng, nhưng cũng lại uốn mình rất uyển chuyển theo những tâm can của người nghệ sĩ. Mài đi những lớp bên ngoài của hình dáng, anh tìm tới những tạo hình giản đơn, nhưng sâu thăm thẳm.
Thời gian khai mạc: 17h ngày 11/4/2015 |
Thời gian triển lãm: 11/4-30/4/2015
Địa điểm: Phòng triển lãm Dolphin, Dolphin Plaza (bên cạnh 189 Trần Bình, đối diện cổng vào bến xe Mỹ Đình), Mỹ Đình, Hà Nội.
Người phụ trách truyền thông:
Phạm Phương – 0934 958 487 – janele0121@gmail.com
Những hình hài ấy của anh, dường như cũng chỉ là những vô định, lơ lửng nhẹ nhàng trong cái không gian vô cùng đặc biệt đó. Những bầu ngực, bờ eo thắt đáy lưng ong men theo những đường chỉ trắng mỏng manh uốn theo đường ranh rất mỏng giữa có, và không? ; một cặp mông, một đôi chân uốn theo những mảng màu biệt lập nhưng chìm sâu hài hoà vào không gian phía sau. Những khuôn đen, bọc quanh một hình hài không rõ- là người? hay là bản năng?-, bên dưới lộ khéo một cặp chân trần, khi chắp gót, khi dang rộng. Những ô trống, những ánh nhìn tuy giản đơn nhưng đầy chất vấn. Và kia, núi đồi, mặt trời óng như tơ vàng, hay tình tự mỏng manh, hay mộng mị xuân thì? Trong vỏ kén màu đen nứt vỡ, một hành trình bất tận của nguyên thuỷ, của mảng xúc cảm trong đen, vàng và đỏ; một vòng vô tận hỉ, nộ,ái, ố, ai, lạc, bi.
Cứ như vậy, như một người kể chuyện khéo léo, Trần Quang Hải dẫn người xem vào trong cái thế giới mỹ quan của anh. Anh không muốn đặt ra những định nghĩa rõ ràng, không muốn đặt ra những ý niệm lồ lộ. Cái anh muốn, là một đầu mối, một câu hỏi mở, tuy khách quan nhưng cũng vô cùng chủ quan, để người xem men theo đó, men theo cái trò chơi trốn tìm với bản năng của anh, len lỏi vào những góc trong tâm niệm của mình, gặp gỡ và ôm lấy những xúc cảm biết mặt, nhưng chưa rõ tên.
TẠP CHÍ 247 | Ms. Gin Getsu | Nguồn: sưu tầm